Cành đào đón Tết ở Vert Bleu
Vert Bleu.
Một ngày Chủ Nhật bình thường, chỉ khác là lạnh hơn và khiến người ta ra đường phải mặc thêm áo và quàng khăn, Ariel và mình lại đèo nhau tới Vert Bleu.

Hôm nay hóa ra có một chút khác biệt. Thay cho hình ảnh chị chủ ngồi đọc sách uống trà và nụ cười của chị khi chúng mình tới, anh chủ mở cánh cửa đơn đang khép hờ của Vert Bleu, bước ra rồi chỉ tụi mình nơi để xe. Theo gợi ý của Ariel, mình uống thử Bồng Bềnh, còn con bé chọn ngũ cốc sữa chua, sau khi biết trà dưa hấu tạm thời hết. Hai đứa cứ nghĩ vẫn như mọi ngày thôi, đến khi hỏi về tầng hai thì anh chủ bảo:
- Tụi anh sắp nghỉ một thời gian, cũng vì một số vấn đề ấy...
Rồi ảnh nói tiếp:
- Hôm nay cũng là ngày cuối tụi anh mở cửa nữa...

Tụi mình chẳng biết phản ứng thế nào... Gọi món xong, hai đứa ra ngồi vị trí quen thuộc gần ô cửa sổ, Ar thì lẩm bẩm "Không còn nơi chốn nữa rồi". Con bé huyên thuyên một lúc về trường lớp rồi ngủ thiếp đi mà như nó bảo, vì mệt. Mình nghĩ vì cả buồn nữa.

Lúc ấy, giai điệu đang vang lên khắp quán là bài "Wake me up when September ends" của Green Day.

.

Tầm gần hai giờ chiều, khi đó mình đang làm bài tập thì anh chủ nhẹ nhàng bước tới rồi ngồi xuống ra hiệu cho mình chú ý bỏ tai nghe, rồi anh bảo tụi mình vì là ngày cuối nên quán đóng cửa sớm...

Đến lúc thu dọn đồ, ra ngoài cửa lấy xe, nhìn anh chủ đang sắp xếp gọn lại từng chiếc ghế và bỏ chúng ra ngoài, tụi mình mới nhận ra, có lẽ bản thân là người khách cuối cùng của tiệm.

Những vị khách cuối cùng - một cụm từ buồn.
Vert Bleu
Published:

Vert Bleu

Viết cho Vert Bleu, nơi chốn mà mình rất thích. Vert là xanh lá, Bleu là xanh lơ, còn Vert Bleu lại là "màu đỏ". Hy vọng mình sẽ lại sớm thấy s Read More

Published: